Đăng bởi Để lại phản hồi

XIN CẢM ƠN!

Chào mừng đến với trang web của tôi. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã dành thời gian xem qua trang web này. Suốt 10-15 năm qua, tôi đã luôn mơ ước lập một trang web “thực sự” nhưng tiếc thay, tôi chưa đủ quyết tâm. Mục tiêu năm mới 2019 của tôi là biến ước mơ đó thành hiện thực, và mặc dù chần chừ đến tận cuối năm, cuối cùng tôi cũng làm được.

Tôi đam mê chụp ảnh từ khi mình bắt đầu biết nhớ và bằng một cách nào đó, từ thời thơ ấu, trong lòng tôi đã luôn nghĩ nhiếp ảnh là việc mà tôi được sinh ra để làm. Tình yêu dành cho nhiếp ảnh và quyết tâm gắn bó với nghệ thuật này lớn đến mức vào tháng 09 năm 2019 tôi quyết định tạm nghỉ (đổi nghề?) không làm bác sĩ một thời gian để tập trung toàn lực vào sự nghiệp nghiếp ảnh của mình. Không hề biết là con đường này sẽ đưa tôi về đâu, nhưng tôi rất trông đợi vào những thử thách phía trước.

Tôi muốn lập trang web này vì hai lý do. Trước tiên, tôi muốn chia sẻ những tấm hình của mình một cách đàng hoàng hơn với tất cả mọi người. Trên thực tế, tôi đã chụp và phân loại hàng ngàn bức ảnh từ khi tôi bắt đầu đi vào con đường chụp ảnh chuyên nghiệp. Cho đến bây giờ, chưa ai từng thấy chúng. Trang web này sẽ là nơi tôi có thể chính thức bán những tác phẩm của mình cho những ai đã hỏi mua suốt nhiều năm qua. Thứ hai, tôi muốn tạo ra một không gian giống như một cuốn nhật ký để ghi chép lại cuộc đời mình, đặc biệt là những chuyến đi. Càng lớn lên, tôi càng cảm thấy gánh nặng là con một đè lên vai tôi ngày một nhiều. Những gì tôi không chia sẻ đang chết dần với tôi. Nghe có vẻ hơi tiêu cực nhưng sự thật là vậy. Với một di sản văn hoá đồ sộ của cá nhân và gia đình, tôi nhất định không được để điều đó xảy ra. Theo đúng nghĩa đó, những gì các bạn thấy và đọc ở trang này đều mang tính chủ quan và rất gần gũi với tôi. Tôi không mong đợi sẽ gây được ấn tượng tốt với tất cả mọi người, nhưng những ai đã biết tôi hoặc muốn biết thêm về tôi nhất định sẽ quan tâm.

Sẽ mang nặng nợ nếu tôi không liệt kê danh sách rất nhiều người đã góp phần vào sự trưởng thành của tôi, cả khi tôi là một nhiếp ảnh hay một người bình thường. Xin cho phép tôi được làm điều đó dưới đây, ngay bây giờ.

Đầu tiên và quan trọng nhất, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến mẹ Aviva và bố Claudio (Mami và Papi). Họ luôn luôn ủng hộ tôi từ khi tôi đến với nhiếp ảnh chỉ như một sở thích và thậm chí còn vun đắp cho sở thích ấy ngay từ những ngày đầu, bằng chứng là bố tặng tôi chiếc máy ảnh Zeiss Ikon cổ ông được tặng nhân lễ trưởng thành Bar Mitvzah năm ông 13 tuổi. Tôi cũng bày tỏ lòng biết ơn không chỉ vì bố đã bỏ ra không biết bao nhiêu giờ lái máy xe chở tôi đi dạo khắp nơi để cho tôi chụp hình xóm làng xung quanh, mà còn vì bố (và mẹ) đã dành rất nhiều thì giờ ngắm qua hàng ngàn bức ảnh và những cuộn phim cũ để cho tôi những lời góp ý chân thành.

Xin cảm ơn người thầy đầu tiên của tôi, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Trọng Thanh.Ông ấy đã dìa dắt tôi từ khi tôi còn trẻ, còn bỡ ngỡ bước đầu theo học loại hình nghệ thuật mới này. Mặc dù không nói chung một ngôn ngữ, nhưng chúng tôi giao tiếp với nhau qua những tấm ảnh chụp chung và sự dạy dỗ bảo ban của ông đã cho tôi nhiều bài học còn vang vọng mãi trong tôi mỗi lần tôi cầm máy ảnh lên dù 30 năm đã trôi qua.

Tôi xin cảm ơn Etienne Bossot từ Pics of Asiađã giúp mài giũa, chau chuốt những kĩ năng tôi học được từ trước đó đồng thời đưa tay nghề nhiếp ảnh của tôi lên một tầm cao mới, đặc biệt trong suốt chuyến du lịch ảnh 10 ngày gần đây đến Bangladesh. Anh dạy tôi phải biết “đuổi bắt ánh sáng” và “tách lớp”!

Nico Greeve, bạn thân của tôi, người bảo rằng tôi có tài năng nhưng “cậu cần phải làm một cái gì đó với nó”, nhờ đó mà cuối cùng tôi mới ngưng không nói về việc lập một trang web trong mơ nữa, thay vào đó bắt tay vào làm liền. Cảm ơn cậu vì những lời khuyên và nguồn năng lượng cậu trao cho tôi.

Cảm ơn Gregory Beale và Mike Gebremedhin, hảo bằng hữu, dù tất bật với cuộc sống gia đình, vẫn luôn dành thời gian trả lời tất tần tật những câu hỏi bất tận của tôi về chi tiết máy ảnh. Cả hai anh đều đúng: ống kính tiêu cự cố định sẽ tốt hơn…

Cảm ơn Lee StarnesFred Wissink, và Quinn Mattingly-những người bạn nhiếp ảnh ở Việt Nam, cảm ơn vì tất cả lời khuyên của các bạn cũng như câu các bạn hay hỏi “Làm thế quái nào để máy ảnh mới của tôi ra được như vậy?”

Cảm ơn Mads Monsen, thật tuyệt khi cuối cùng cũng gặp được anh ở Hà Nội và cảm ơn vì đã giúp định hướng cho trang web của tôi.

Cảm ơn Justin Mott“ bạn diễn” trong chương trình “Photo-Face Off”, Kênh Lịch sử (History Channel), cảm ơn vì đã cho tôi một trải nghiệm vui, thật tuyệt vời và đã cho tôi biết đại khái làm một nhiếp ảnh gia nổi tiếng là như thế nào.

Tôi cũng chân thành cảm ơn Rachel Menell và Ron Tan, những người bạn lâu năm nhất của tôi, vì đã luôn ủng hộ tôi, làm nguồn cảm hứng cho tôi ngay từ những ngày đầu.

Lagan Gill, Hugh Mellert và Diana Rodriguez, những bậc thầy về tựa đề, cảm ơn các bạn rất nhiều; những đóng góp của các bạn thật sự rất giá trị!

@sara_jjil, @jennyluu và @nyala_tours, những người ủng hộ tôi nhiều nhất trên Instagram, cảm ơn các bạn vì rất nhiều lượt “thích”.

Gửi tới Erik Hutchins và Anna Protasova, cảm ơn hai bạn vì đã luôn động viên, khích lệ tôi trong suốt những năm qua. Điều này thực sự đã tạo nên khác biệt và thúc dục tôi tiếp tục chia sẻ.

Xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến hai biên tập của tôi, Tiên Nguyễn và Rivka Lomarda, dù tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai, hai bạn nói và viết tốt hơn tôi nhiều.

Cảm ơn Mai Lam thời điểm này chỉ là một người bạn mới quen, nhưng năng lượng sáng tạo và cảm hứng của chị có sức lan truyền mãnh liệt, giúp tôi hoàn thành dự án đến cùng.

• Chân thành cảm ơn gia đình người bạn Nê-pan đã cho tôi, một người hoàn toàn xa lạ, tá túc và đối xử với tôi hết sức tử tế và tràn đầy yêu thương. Mãi nhớ mọi người.

Cảm ơn lòng mến khách của Abhishek Kakran ở New Delhi. Ấn tượng đó mãi khắc sâu trong tôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ có dịp quay lại để đền đáp ân tình.

Cảm ơn Rehan, dù chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp nhưng tôi đã luôn ngưỡng mộ những tác phẩm của anh từ xa. Cảm ơn vì đã tạo cảm hứng cho tôi ở Việt Nam, anh đã biến nhiếp ảnh trở thành một “nghệ thuật” và cho tôi một hình mẫu để tôi theo đuổi giấc mơ của mình, đồng thời anh cũng làm mẫu cho tôi biết cách vận hành loại hoạt động phức tạp này.

Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là Ste Bell, người thiết kế trang web và cũng là bạn tôi. Cảm ơn vì đã giúp tôi xử lý và hoàn thành dự án lớn này, một nỗ lực hợp tác không hề nhỏ mà lúc đầu có lẽ cả hai đều đánh giá thấp. Cảm ơn tình yêu chân thành và niềm tin vào nghệ thuật của anh dành cho tôi. Cảm ơn vì đã giúp tôi thực hiện giấc mơ của mình. Tôi mãi mãi biết ơn vì tất cả thời gian, công sức và sự kiên nhẫn của anh.

Tất nhiên là còn nhiều người nữa mà tôi chưa kể ra hết; tôi chân thành xin lỗi. Các bạn biết các bạn là ai rồi đó và chỉ cần biết một điều là tôi luôn biết ơn tất cả các bạn vì những gì các bạn đã làm cho tôi.

Aron

Đăng bởi 3 phản hồi

Dan

Dan Eldon là một người bạn của tôi. Hai chúng tôi học chung trung học ở Trường Quốc tế Kenya trong những năm 1980-1990. Ngay từ khi còn nhỏ, tài năng sáng tạo của Dan đã được thể hiện rõ. Sau khi tốt nghiệp, Dan trở thành một nhiếp ảnh gia chiến tranh ở Somalia cho Hãng tin Reuters và tại đây, anh bị bắt và giết chết khi đang tác nghiệp vào ngày 12 tháng 07 năm 1993 khi mới 22 tuổi. Anh là người đầu tiên tôi biết mà đã qua đời. Nghệ thuật nhiếp ảnh của anh đã lay động và truyền cảm hứng cho tôi, cũng là một trong những lý do chính tại sao tôi lại trở thành một người nhiếp ảnh như ngày nay. Tôi nhớ anh, Dan ạ…

 

https://en.wikipedia.org/wiki/Dan_Eldon

Đăng bởi Để lại phản hồi

Tựa Đề

Đối với tôi, với tư cách là một người làm nghệ thuật, không chỉ bức ảnh chụp mới là quan trọng mà tựa đề cũng quan trọng không kém. Tôi luôn tin rằng tựa đề giúp tạo thêm chiều sâu cho tấm ảnh. Thường thì tôi nghĩ ra tựa đề thậm chí trước khi chụp – căn bản là tựa đề làm nên hình ảnh tôi chụp. Tôi nghĩ là điều này bắt nguồn từ tấm hình đầu tiên đã làm tôi “xúc động”.

 

Đó là một bức ảnh giản dị chụp bàn chân người của Annie Leibovitz và có tựa đề “Pele’s feet” (“Đôi chân Pele”). Riêng tấm ảnh thôi thì có lẽ không có gì đặc biệt nhưng nhờ thêm tựa đề vào mà cả một tầng nghĩa hoàn toàn mới nảy sinh - chân dung một trong những đôi chân nổi tiếng nhất thế giới. Từ đó trở đi, tôi luôn cố tìm cho bằng được những tựa đề khiến người xem nghĩ xa hơn tấm ảnh một bước.